Quảng Thành quê Tôi đó !

Quảng Thành quê Tôi đó !

Được lớn lên và làm việc tại nơi chôn nhau cắt rốn, được chứng kiến cảnh thay đổi từng từng ngày của làng quê nơi Tôi. Tôi cũng giống như bao người dân Quảng Thành quê Tôi, luôn mang trong mình lòng tự hào quê hương, yêu thương những tiếng gà gáy ó o tờ mờ

Được lớn lên và làm việc tại nơi chôn nhau cắt rốn, được chứng kiến cảnh thay đổi từng từng ngày của làng quê. Tôi cũng giống như bao người dân Quảng Thành quê Tôi, luôn mang trong mình lòng tự hào quê hương, yêu những tiếng gà gáy ó o tờ mờ mỗi sáng, Yêu cái dáng mẹ già dậy sớm rút rơm lo bữa sáng cho con, yêu những mẹ dậy  sáng sớm hôm ra đồng, yêu những buổi trưa hè oi ả ve kêu ve ve, yêu những cánh đồng cò bay thẳng cánh ...

Hồi đó, Tôi cũng chỉ là cậu bé nhỏ tý ti, với nước da nâu xám đậm mầu bùn, theo cha ra đồng làm nông, hay theo mẹ đi chợ bán rau. Cuộc sống khó khăn cũng khiến Tôi già hơn trong suy nghĩ, biết nhà mình nghèo, nhưng lại rất ham học, nên hồi đó Tôi cũng thuộc loại học khá của lớp mấy năm cấp 1 và cấp 2 ở trường làng. Ngoài việc học một buổi ở trường Tôi lại cùng mấy anh em ra đồng tát cá, câu lươn, hái rau ... để phụ cha mẹ và lấy tiền mua sách vở quần áo mỗi khi bước vào năm học mới. Cuộc sống cứ thế trôi qua trôi qua, rồi đến một ngày Tôi cũng bắt đầu bước vào cấp 3. Có lẽ đây là bước ngoặt lớn nhất cuộc đời Tôi. Tôi nhớ, hồi đó tôi thi đậu vào trường cấp 3 Hàm Rồng, một trường thuộc loại có tiếng là khó thi vào bởi chất lượng đào tạo tốt và điểm thi vào cao. Nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn, lúc đó cha còn chưa có lương thương binh như bây giờ, vì đi bộ đội về nhưng mất hết giấy tờ, tuổi thì cũng đã cao, mẹ lại hay ốm yếu chỉ làm nông, nên không đủ kinh tế cho Tôi theo học. Tôi rất buồn, thật sự rất buồn, Thấy tôi ham học cha liền đăng ký cho Tôi theo học một trường gần nhà dạng bổ túc  2 năm 3 lớp, vừa học văn hóa vừa học cái nghề để nhanh ra đời kiếm lấy miếng cơm. 

Tôi đã nghĩ chắc chắn mình sẽ theo học trường cha định rùi, nhưng cuộc đời đã mỉm cười với Tôi khi đến phút cuối cha thay đổi ý kiến, và cho Tôi theo học trường Tôi thi đỗ. Niềm vui khôn siết của cậu bé như vỡ òa, vui lắm, hạnh phúc lắm, tự hào lắm, vậy là Tôi được học ngôi trường Tôi yêu mến, nhưng cuộc sống mà, luôn luôn có cái giá của nó, luôn luôn có sự đánh đổi, Do hoàn cảnh khó khăn mà học trong môi trường toàn các bạn nhà có điều kiện, được học thêm đầy đủ, sự chăm chỉ và sự thông minh của Tôi đã không thể nào theo kịp các bạn. Tôi như bị dần bị tự ti, sống khép kín, sống ẩn mình so với các bạn bè xung quanh. Nhớ hồi đó cái cảm giác lo sợ nhất của Tôi không phải là mỗi lần lên bảng kiểm tra bài cũ, hay kiểm tra, mà chính là cái cảm giác lo sợ mỗi khi lịch đóng học phí đến hẹn, Cảm giác này sợ lắm, tiền ăn sáng còn không có mà ăn, đạp xe 8 km đi  từ sáng sớm, trưa muộn thì mới về, bụng đói meo, những ngày hè ấm áp thì không sao, nhưng những ngày đông lạnh giá thì ôi! thôi rùi nhớ lại thấy Tôi hồi ấy thật đáng thương, Áo chỉ có một cái, quần chỉ có một chiếc, xe đạp thì cố tạo dáng cho nó thành cái xe cào cào mà mãi không được vì đó là xe ngườ ta cho nên không như ý. Nhưng cũng thật may các bạn cùng lớp cũng đã giúp đỡ Tôi nhiều hồi đó. 

Cuộc sống cứ thế trôi qua hết 3 năm cấp 3, vậy là Tôi cũng đã tốt nghiệp ngôi trường có tiếng, Tôi vui lắm, Tôi tự hào lắm, Tôi bắt đầu thi đại học, nhưng không đậu, Và rùi Tôi quyết định theo học cao đẳng chuyên nghành công nghệ thông tin, 3 năm trôi qua nhanh chóng, Tôi ra trường và xin vào làm công nhân của một công ty may xuất khẩu được một năm. Thấy trường cũ có đăng tuyển đào tạo liên thông đại học, có lẽ bởi lòng ham học Tôi lại quyết tâm vừa đi làm thêm vừa theo học liên thông. Có lẽ với Tôi trong mấy năm học cao đẳng, đại học là những ngày bình yên nhất. Cái làng quê Tôi cũng không thay đổi gì nhiều trong những ngày Tôi xa đấy. 

Mọi thứ vẫn cứ bình lặng, êm đềm yên ả với người dân quê Tôi và với cả chính Tôi cho đến một ngày, quê Tôi được lên Thành phố và chuyển lên phường. Mọi thứ cứ như đảo điên, thay đổi chóng mặt trên tất cả các góc nhìn, đường xá mọc lên, công trình khu chung cư này , khu chung cư nọ mọc lên, dự án này, dự án nọ đang dần được triển khai, nhà nhà bán đất mua xe, nhà nhà bán đất cất nhà, thanh niên thì nghiện ngập ...an ninh trật tự thì ngày trở nên phức tạp hơn.

Đối với Tôi, được sinh ra và bây giờ được sống, làm việc tại quê nhà đó là niềm hạnh phúc. Nhưng chính vì thế Tôi cảm nhận được sự thay đổi từng ngày của quê hương. Ngày trước thì cả xã chẳng thấy nói có thanh niên nào bị nghiện, cũng chẳng thấy có nói tụ điểm này hay đánh bài, chơi lô, cũng chẳng bao giờ phải nghe trên loa trường hợp chị này, bác nọ bị trộm vào tận nhà lấy cắp xe máy ... Nhưng bây giờ thì mọi thứ đã thay đổi. tỉ lệ thanh niên hư hỏng đã lên đến mức báo động, trật tự an ninh trở nên phức tạp, mới cách đây thời gian trước, chỉ vì lô đề, nợ nần mà mang súng bắn nhau chết người. Rùi hôm nay 24/12/2015 một trong số những thanh niên kia, chỉ vì mẫu thuẫn này nọ mà dùng dao cắt cổ lẫn nhau. Dù vẫn biết, khi xã hội phát triển, chất lượng cuộc sống được nâng cao, con người được tiếp cận nhiều công nghệ mới, tiến tiến hơn ... Và nếu ai đó nói với Tôi, Tôi là người lạc hậu đi ngược với sự phát triển của thời đại, thì Tôi vẫn xin chấp nhận, và nói những tệ nạn đó chỉ là mặt trái của một làng quê đang phát triển, thì Tôi vẫn muốn cái làng quên Tôi mãi như ngày xưa ấy. Vẫn cứ yên bình, êm ả như như ngày xưa. Để mỗi ngày Tôi đi làm về, Tôi vẫn cảm nhận được sự bình yên nơi mình sinh ra.

Thanh Hóa 24 / 12 / 2015

Tâm sự cùng làng quê - Đăng Tùng

Đăng Tùng - IT One Việt Nam

Hỗ trợ trực tuyến

Hotline
  • 0912.996.892
  • 097.11.22.586
  • 0912.089.586
  • 097.11.22.586
Quảng cáo online ở Thanh Hóa
Website rao vặt Thanh Hóa
Công ty truyền thông online ở Thanh Hóa